Cô bé nghe bố nói với mẹ bằng một giọng nấc thì thầm tuyệt vọng mà lần đầu tiên trong đời nó được nghe: “Giờ chỉ có một phép màu mới cứu được nó!".
Chiều tối, một cô bé tám tuổi tình cờ nghe lén cha mình gục đầu vào vai mẹ thốt lên về đứa em trai nhỏ sau bữa tối bánh mì khô. Cô bé chỉ hiểu rằng em mình đang bị bệnh rất nặng nằm bệnh viện và gia đình cô không còn tiền. Chỉ có một cuộc phẫu thuật rất tốn kém mới cứu sống được em trai cô bé, và cha mẹ em không tìm ra ai để vay tiền. Trước đó, gia đình em đã phải dọn đến một căn gác nhỏ hơn vì họ không đủ khả năng tiếp tục ở căn nhà thuê hiện tại khi tiếp tục trả tiền viện phí.
Nghe vậy cô bé liền vào phòng mình, kéo ra một con heo đất được giấu kỹ trong tủ quần áo. Em dốc hết đống tiền lẻ và đếm cẩn thận bỏ vào túi áo. Rồi cô bé lẻn ra ngoài bằng cửa sau để đến một tiệm thuốc gần đó. Đường phố đã vắng lặng. Tiệm đã đóng cửa, nhưng vẫn có ánh đèn hắt qua khe cửa. Em kiên nhẫn đứng gõ cửa, khá lâu cửa cũng mở.
Người bán thuốc hỏi: “Cháu cần gì?”
Em đặt toàn bộ số tiền mình có lên quầy - khẩn khoản nhìn người bán thuốc:
- Em trai của cháu bệnh rất nặng và cháu muốn mua phép màu.
- Cháu bảo sao? – Người bán thuốc hỏi lại.
- Em cháu tên Andrew. Nó bị một căn bệnh gì đó trong đầu mà ba cháu nói chỉ có phép màu mới cứu được nó. Phép màu giá bao nhiêu ạ?
- Ở đây không bán phép màu, cháu à. Chú rất tiếc – Người bán thuốc nở nụ cười buồn và tỏ vẻ cảm thông với cô bé.
- Cháu có tiền trả mà. Nếu không đủ, cháu sẽ cố tìm thêm. Chỉ cần cho cháu biết giá bao nhiêu? Cô bé lạc giọng muốn khóc.
Trong cửa hàng lúc đó còn có một vị khách ăn mặc thanh lịch. Sau khi nghe câu chuyện, ông cúi xuống hỏi cô bé: “Em cháu cần loại phép màu gì?”
- Cháu cũng không biết nữa – Cô bé trả lời, rơm rớm nước mắt. “Nhưng em cháu rất cần phép màu đó. Nó bị bệnh nặng lắm, mẹ cháu nói rằng nó cần được phẫu thuật, và hình như phải có thêm loại phép màu gì đó nữa mới cứu được em cháu. Cháu đã lấy ra toàn bộ số tiền để dành của mình để đi tìm mua phép màu đó.”
- Cháu có bao nhiêu? – Vị khách hỏi. Cô bé trả lời vừa đủ nghe: “Một đô la mười một xu.”
Người đàn ông mỉm cười: “Ồ! Vừa đủ cho cái giá của phép màu”.
Một tay ông cầm tiền của cô bé, tay kia ông nắm tay em và nói: “Bác muốn vào bệnh viện thăm em trai cháu. Để xem bác có loại phép màu mà em cháu đang cần không nhé".
Một tay ông cầm tiền của cô bé, tay kia ông nắm tay em và nói: “Bác muốn vào bệnh viện thăm em trai cháu. Để xem bác có loại phép màu mà em cháu đang cần không nhé".
Người đàn ông thanh lịch đó là Bác sĩ Carlton Armstrong, một phẫu thuật gia thần kinh tài năng - anh họ của người bán thuốc. Ca mổ phức tạp kéo dài... cuối cùng được hoàn thành - mà chỉ tốn có 1 đô mười một xu.
Ít lâu sau Andrew đã có thể về nhà, khỏe mạnh lại.
Mẹ cô bé thì thầm: “Mọi chuyện diễn ra kỳ lạ như có một phép màu. Thật không thể tưởng tượng nổi. Thật là vô giá!”. Cô bé mỉm cười. Em biết chính xác phép màu giá bao nhiêu. Một đô la mười một xu, cộng với niềm tin chân thành của một đứa trẻ, và lòng tốt của người bác sĩ.
Nguồn:Sưu tầm từ Internet.
Nguồn:Sưu tầm từ Internet.
0 comments Blogger 0 Facebook
Post a Comment